Chương 1: Diệp Lục
Một không gian rộng lớn…
Một nơi mà thời gian dường như không tồn tại…
Một nơi tràn ngập những mảnh vỡ, những đám bụi tinh vân khổng lồ, rực rỡ và mĩ lệ…
Một nơi âm u tăm tối tràn ngập mùi vị tịch diệt…
Một kiệt tác nghệ thuật đẹp đẽ không thể diễn tả bằng lời bị ngưng đọng vĩnh viễn…
Một vùng không gian chết…
Đột nhiên, cả vùng không gian rung động, sự tĩnh lặng vĩnh hằng bị phá vỡ, những vận luật kì dị xuất hiện, kéo tất cả mọi thứ về một phía. Hàng tỷ năm sau, cũng có thể chỉ trong chớp mắt, một mảnh đại lục xuất hiện ở giữa hư không. Những luồng tử khí tràn ngập không gian hội tụ về 5 quả trứng lớn trôi nổi giữa hư không của đại lục. Lần đầu tiên trong vùng không gian ấy xuất hiện một thứ kì diệu, đó là… sinh mệnh. Từ những quả trứng phát ra tiếng tim đập mạnh mẽ, chấn động không gian xung quanh…
--- ~^.^~ ---
Phía nam của Tứ Linh đại lục là một dãy sơn mạch liên miên bất tận. Tại biên giới của nó tồn tại một thung lũng nhỏ, có hình dạng như đáy hồ lô, bốn phía đc bao quanh bởi vách núi dựng đứng, lối ra duy nhất chỉ rộng đủ để 5 người đi ra cùng lúc. Trong thung lũng tồn tại một thôn làng, dựa vào địa thế hiểm trở đó để chống chọi lại dã thú. Cuộc sống tại đây thập phần lạc hậu, gần như đoạn tuyệt liên lạc với cuộc sống bên ngoài, cả làng sống chủ yếu vào việc săn bắn. Trong sơn mạch đầy rẫy dã thú như này thì mỗi lần đi săn đều rất nguy hiễm, cũng vì thế mà thường xuyên có người tử vong.
Như thường ngày, cả làng rất im ắng vì đàn ông trai tráng trong làng đã đi săn, chỉ còn có một nhóm thanh niên đang canh gác lối vào thung lũng và vài người phụ nữ đang làm việc nhà. Ở giữa thôn làng là một căn nhà lá to lớn hơn hẳn những căn nhà khác, đây là nhà của già làng. Phía trước cửa nhà có một cậu bé tầm 10 tuổi đang thập thò, tóc rối bù, mặt lấm lem bụi bẩn, mặc một chiếc áo da thú đã xỉn màu và thủng lỗ chỗ…
-Diệp Lục hả? Vào đi.
Tiếng nói khàn khàn từ trong nhà vọng ra làm cậu giật mình và thấp thỏm đi vào. Giữa nhà có một đống lửa và bên trên đó là một ấm nước nhỏ bằng đất đang sôi ùng ục. Cạnh đống lửa là ông lão râu tóc bạc trắng nhưng trông vẫn quắc thước. Xung quanh nhà treo đủ loại xương của những loài dã thú mạnh mẽ, đó là chiến tích của già làng. Dù đã đến đây nhiều lần nhưng cậu vẫn sợ hãi và rụt rè.
“Ở đó có thịt tươi và một ít hoa quả. Mang về đi!” Ông lão chỉ về phía sau lưng mình và nói. Diệp Lục lấy thịt và một ít hoa quả, cảm ơn ông lão rồi chạy ra cửa.
Sau khi ra khỏi căn nhà, Diệp Lục vừa vội vã chạy đi, vừa cảnh giác xung quanh. Cậu vừa đi được chưa xa thì một đám hơn chục đứa trẻ con lao ra chặn đường. Chúng vừa xông vào đánh cậu vừa cướp đoạt chút thức ăn cậu vừa lấy được. Nhanh chóng nhét miếng thịt vào ngực rồi gồng mình chịu đòn, động tác khá thuần thục, chứng tỏ đây không phải là lần đầu cậu bị như vậy. Cùng lúc đó giọng nói hơi khàn mà uy nghiêm của già làng vang lên:“Dừng lại!”. Đám trẻ dừng đấm đá, nhưng trước khi đi vẫn không quên bồi thêm hai cước rồi hừ lạnh:“ Lần này tha cho ngươi, đồ quái vật.”. Diệp Lục thất thểu bò dậy, đi về hướng cuối thung lũng. Tại đó có một gốc cây lớn, rễ cây đâm xuống đất tạo thành mái vòm tự nhiên, trên đó lợp thêm nhiều cành cây và lá khô tạo thành một ngôi nhà đơn giản.
-Muội muội, đại ca về rồi.
Một bé gái tầm 5 tuổi chạy ra, mếu máo:“Hu hu… hức… Ca lại bị đánh nữa à? Hức… Có đau không?”. Diệp Lục vội vàng chạy lại, khom người gạt nước mắt cho cô bé:“Đại ca không sao, đừng khóc, nếu muội khóc thì ca sẽ thấy rất đau đó…”.
-Muội không khóc... hức… không khóc nữa, ca lại gần đây muội thổi cho.
-Ừ, muội ngoan lắm, hôm nay đại ca mang thức ăn về cho muội đây, ăn tạm trái cây đợi ca nướng thịt nhé.
Không gian trong gốc cây khá nhỏ hẹp nhưng đối với hai đứa trẻ thì vẫn rộng rãi. Nhưng ngoài một lớp cỏ khô để ngủ, một túi da đựng đồ lặt vặt và một con dao nhỏ do người cha để lại thì không còn gì cả. Sau khi lau mặt sạch sẽ cho cô bé, Diệp Lục nhanh nhẹn nhặt những cành củi khô làm thành một gác nướng đơn giản và bắt đầu nướng thịt. Hai anh em họ đã sống ở chỗ này được gần một năm, mẹ của hai người mất sau ngay sau Diệp Băng Nhi sinh ra và nhiều điều không may đã ập đến với thôn làng. Gần như tất cả mọi người trong làng đều coi Diệp Băng Nhi là sao chổi, đều muốn đuổi cô bé ra khỏi làng. Sau khi người cha chết trong một lần đi săn, cả làng quyết định đuổi cả hai anh em ra khỏi làng nhưng may mắn được già làng ngăn cản. Dù vậy, hai anh em vẫn không được ở lại làng mà bị đuổi về cuối thung lũng.
Lúc thịt gần nướng xong, Diệp Lục bỗng nghe được ngoài thôn có báo động. Nhóm người đi săn trở lại sớm hơn thường ngày, không mang được con mồi nào về, còn có vài người đã bị thương. Họ vội vã trở về vì phát hiện một nhóm sơn tặc đang hoạt động gần đây. Chưa kịp chuẩn bị gì thì ở lối vào thung lũng đã nghe thấy tiếng đánh nhau, một lúc sau thì sơn tặc xuất hiện.
Đó là một đám mặt mày dữ tợn, cầm theo vũ khí trên tay. Trong đó, một tên trông có vẻ là đầu lĩnh nói với đàn em:“Lấy hết mọi thứ, nam thì giết, nữ thì giữ lại, còn trẻ con thì bán đi”. “Vâng, đại ca” Bọn cướp đáp lời. Chúng xông lên, già làng nhanh chóng chạy ra ngăn cản:“Dừng lại, các ngươi không thể làm thế... Chúng ta có thể đưa cho các ngươi tất cả, hãy tha cho làng ta”. Tên đầu lĩnh ko nghe mà còn đá lão, nhưng với kinh nghiệm săn bắn nhiều năm, lão vẫn có thể chống đỡ được và phản kích. Nhưng do tuổi tác mà cơ thể lão hoạt động không được như ý muốn, chỉ giao thủ được vài chiêu đã bị tên đầu lĩnh hạ gục và đá ra xa. Hắn tức giận hét lên:“ Đáng ghét, dám phản kháng, huynh đệ, giết hết cho ta.”.
Nhìn thấy già làng bị đánh bại, Diệp Lục cầm dao định đánh lén tên đầu lĩnh nhưng thất bại, không những vậy còn bị hắn quật ngã. Tên đầu lĩnh giơ lên cây đao cầm trong tay, lúc này không ai quan tâm đến cậu bé, tất cả dân làng còn lo bản thân chưa xong, huống chi một thằng nhóc bị cả làng ghét bỏ… Diệp Lục sợ hãi, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn có thứ mà cậu không thể từ bỏ, đó là em gái cậu. Không có cậu, cô bé có thể tồn tại ư, một cô bé mới chỉ 5 tuổi bị bỏ rơi không một ai quan tâm thì làm sao có thể sống sót được chứ… Nhưng tất cả dường như đã quá muộn, cây đao của tên đầu lĩnh đã hạ xuống, giây phút này không ai có thể cứu cậu được nữa… bất thình lình, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở phía trước Diệp Lục, tâm thần chấn động, là Băng Nhi. Cậu tuyệt vọng đưa tay về phía trước…
--**---------------.*.--------------**--
Trên một đỉnh núi gần đó, một hắc bào nhân thần bí chợt hiện, đối với hắn, những việc xảy ra dưới thung lũng chỉ là việc của một đám phàm nhân, không cần phải quan tâm. Hắn đang chuẩn bị xoay người rời đi thì khựng lại, đó là lúc Diệp Băng Nhi lao ra. Trong nháy mắt, hắn xuất hiện trước mặt cô bé, tên cướp thì vẫn duy trì động tác hạ đao, tất cả nguy cơ đều bị hóa giải dễ dàng. Diệp Lục còn nghe được hắn lẩm bẩm:“ Không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại có thể nhìn thấy Ám linh căn tuyệt phẩm, thật là may mắn… Ha ha… ha ha…”
Tên đầu lĩnh hoảng sợ, vội vàng hô lên:“ Chúng bay đâu, lên chém chết tên này cho ta!”. Đám cướp đang sợ hãi vì hắc bào nhân đột nhiên xuất hiện, thì nghe tên đầu lĩnh ra lệnh nên đành phải xông lên. Nhưng chúng vừa mới lao lên thì ngay lập tức tan thành một bãi nước. Đầu óc tên đầu lĩnh trống rỗng, một suy nghĩ vô cùng đáng sợ hiện lên trong đầu hắn:“ Người này là… tiên nhân…”, đây cũng là suy nghĩ cuối cùng trong đời hắn.
-Tiểu cô nương, có muốn đi cùng ta không? Sẽ có rất nhiều đồ ăn cho ngươi, ngươi sẽ được mặc những bộ trang phục vô cùng đẹp đẽ a…- Cũng khó cho hắn, một tên sát thủ vô cùng nổi danh như hắn mà bây giờ phải hạ giọng xuống dụ dỗ một đứa con nít. “Chuyện này mà truyện đi thì thanh danh của ta sẽ ở đáy hố a!” Hắn đau khổ thầm nghĩ.
-Không muốn, ta muốn ở cùng ca ca cơ… Nhưng mà có thật là có nhiều đồ ăn không?- Diệp Băng Nhi ngây thơ trả lời.
-Tất nhiên, có rất nhiều đồ ăn nha, không chỉ nhiều mà còn rất ngon nữa… Thế nào, có muốn đi cùng ta không?
-Không… không muốn, ta muốn ở cùng ca ca, hay là cho cả ca ca ta đi cùng được không?
“Tất nhiên là không rồi, nhìn tên ca ca của ngươi kiểu gì cũng chỉ là phàm nhân mà thôi, nhưng mà…” Hắn thầm nghĩ. Suy nghĩ một lát, hắn quay ra bảo với Diệp Lục:“ Ta có chuyện muốn nói với ngươi, đi theo ta!”. Diệp Lục không dám trái lời, dặn dò muội muội rồi chạy theo.
Khi Diệp Lục đến nơi, hắc bào nhân đã lên tiếng:
-Ta muốn dẫn muội muội ngươi theo, ngươi có ý kiến gì không?
-Không được, muội muội phải ở cùng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ muội ấy!
-Hừ, chỉ bằng ngươi… ngươi cảm giác ngươi sẽ bảo vệ được cô bé thật sao? Nếu tình huống như hôm nay xuất hiện ngươi sẽ xử lí như nào? Ngươi còn có can đảm để nói rằng sẽ bảo vệ cô bé ư?
-Ta, ta…
-Mà ngươi cũng chỉ là một phàm nhân, ngươi có biết em gái ngươi có tư chất tốt như nào không? Ám linh căn tuyệt phẩm a, ngàn năm khó gặp... ha ha… không ngờ cũng để lão phu gặp được.
“Ám linh căn? Tuyệt phẩm?” Dù hơi thắc mắc nhưng Diệp Lục vẫn không cam lòng:“ Vậy thì như thế nào, bây giờ ta còn nhỏ, đợi ta lớn lên chắc chắn có thể…” Không đợi cậu nói xong, hắc bào nhân đã ngắt lời:
-Ngươi lớn lên thì làm sao, sợ rằng ngươi còn chưa biết linh căn là gì đúng không? Không nhiều lời nữa, muội muội ngươi theo ta có thể trở nên mạnh mẽ giống như ta, lại được ăn ngon mặc đẹp, ngươi còn do dự cái gì nữa!
Diệp Lục chấn động toàn thân, thật sự có thể để muội muội mạnh mẽ như người này sao, vậy thì cậu có thể yên tâm về muội muội rồi. Suy nghĩ một lúc, cậu đồng ý để cho hắc bào nhân đưa em gái cậu đi, vì cậu cũng biết hiện nay cậu không có khả năng giữ muội muội bên mình....
Nhóm sáng tác: Nhóm tiên hiệp, huyền huyễn( Ken,Sói,Ngọc,Nhi)