Tôi vì bạn, bạn vì tôi
youtube chanel

Quá khứ ám ảnh mỗi khi tôi ân ái với chồng

Mỗi lúc “gần gũi” anh ấy, những nỗi ám ảnh đau đớn, nhục nhã của quá khứ lại hiện về trong tâm trí tôi.

Quá khứ ám ảnh mỗi khi tôi ân ái với chồng

Ảnh minh họa

 

Tôi là một phụ nữ 30 tuổi, lấy chồng hơn 5 tháng nay. Tôi thật không ngờ rằng quá khứ bị cưỡng bức lại ám ảnh tôi đến như vậy mỗi khi tôi gần gũi chồng.

 

Cách đây 6 năm, trong một lần đi chơi cùng nhóm bạn, tôi đã bị bạn trai cũ cưỡng bức một cách thô bạo. Sự việc đó đã qua rất lâu, nhưng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần không thôi ám ảnh tôi. Đó là lý do tôi không dám quen ai trong suốt 6 năm trời, cho dù có nhiều chàng trai đeo đuổi.

 

Đến khi gặp anh ấy, chồng tôi hiện nay, con tim tôi mới rung động. Tôi thật sự hạnh phúc bởi anh ấy là người chồng rất tử tế, yêu thương tôi hết mình. Chúng tôi chia sẻ với nhau tất cả mọi chuyện, kể cả “chuyện ấy”.

 

Thế nhưng, hạnh phúc của tôi không trọn vẹn bởi vì tôi vẫn chưa thể thoát khỏi những ám ảnh ghê sợ trong quá khứ mà tôi đã trải qua và nó đã cản trở tôi thăng hoa trong chuyện vợ chồng. Những lúc ân ái với chồng, tôi cảm nhận được tình yêu của anh nhưng vẫn không thể quên cảm giác đau đớn tủi nhục ngày nào. Tất cả điều đó tôi phải âm thầm chịu đựng một mình. Nhiều lúc tôi cảm thấy mặc cảm tội lỗi với chồng cũng chính vì điều ấy khi quá khứ đau buồn cứ ám lấy tôi, ngay cả những khi tôi ngập tràn hạnh phúc bởi tình yêu của chồng.

 

Nếu tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra, liệu cuộc hôn nhân của tôi có thật sự hạnh phúc? Tôi rất yêu chồng và lo sợ phải xa anh ấy, nhưng tôi lại không dám chắc đến bao giờ vết thương trong lòng tôi sẽ lành sẹo. Phải chăng những chấn thương tâm lý của tôi quá nặng, nó ảnh hưởng và kéo dài đến hôm nay? Tôi phải làm sao để thoát khỏi ám ảnh của quá khứ để sống với thực tại, với tình yêu hiện tại.

 

Tôi có nên nói cho chồng biết sự thật để tôi không phải dằn vặt đau khổ một mình? Không biết anh sẽ phản ứng ra sao đây? Hay tôi phải chấp nhận sống chung với vết ô nhục ghê tởm ấy trong quá khứ?

 

Tuyết Thu / Người lao động

Bình luận