Tôi vì bạn, bạn vì tôi
youtube chanel

Cậu bé ung thư mơ làm cảnh sát giao thông đã qua đời

 Phương Lê - Theo thethaovanhoa.vn

Ngày hôm nay 3/11, cậu bé Đỗ Tuấn Dũng mắc căn bệnh ung thư từng được khoác lên mình bộ cảnh phục vào ngày sinh nhật đã vừa qua đời.

Đầu năm 2015, cậu bé Đỗ Tuấn Dũng (Đà Nẵng) bất ngờ được chẩn đoán mắc phải căn bệnh ung thư hạch quái ác. Bốn năm trước đây, bố của Dũng đột ngột qua đời để lại 3 mẹ con côi cút đùm bọc nương tựa nhau. "Ngày nhận được tin bệnh tình của con, tôi như không tin vào tai mình. Cũng có lúc định cùng con nhảy lầu tự tử cho xong. Sao mà cái khổ cứ mãi đeo bám dai dẳng thế này. Nhưng vì thương đứa con đầu nên ba mẹ con ráng đùm bọc nhau mà sống” - chị Hương, mẹ bé Dũng tâm sự.

Rồi những buổi học trên lớp gián đoạn, thay bằng những ngày dài gắn bó với giường bệnh tại Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng. Em còn quá nhỏ để chống chọi với cơn đau của những lần hóa trị, nên các bác sĩ tại đây thường xuyên đến bên giường bệnh động viên tâm sự cùng em. Trong một lần khơi gợi về ước mơ tương lai, gặng hỏi mãi, Dũng mới bộc bạch: "Cháu muốn trở thành chú cảnh sát giao thông".

Cậu bé ung thư mơ làm cảnh sát giao thông đã qua đời

Cậu bé ung thư mơ làm cảnh sát giao thông đã qua đời

Vào ngày sinh nhật lần thứ 11 của mình, Dũng đã được mọi người giúp đỡ hiện thực hóa ước mơ tương lai ấy. (Ảnh: Internet)
Vào ngày sinh nhật lần thứ 11 của mình, Dũng đã được mọi người giúp đỡ hiện thực hóa ước mơ tương lai ấy. (Ảnh: Internet)

Cảm động trước ước mơ đẹp của cậu bé đang từng ngày phải gánh chịu căn bệnh quái ác, bác sĩ Lê Na đã thay em gửi đi một bức thư đến công an TP Đà Nẵng: 

Thư viết: “Con là một bác sĩ đang làm việc tại Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng. Tại đây mọi bệnh nhân đều mang bệnh ung thư, cái chết luôn cận kề và rình rập họ. Khi trải qua giai đoạn này, mỗi người đều có những điều day dứt, những nỗi lo sợ và cả những ước mơ còn dang dở.

Dũng, một cậu bé 10 tuổi mắc bệnh ung thư hạch đã nói với con rằng ước mơ của em là được khoác lên mình bộ quần áo cảnh sát và bắt những tên tội phạm. Nhưng với đôi tay yếu ớt chằng chịt dây truyền, tóc lơ thơ sau mấy đợt truyền hóa chất, hạch ung thư đang nằm rải rác trong cơ thể, làm sao em có thể tự mình thực hiện ước mơ này…

Ngày 21-11 là ngày sinh nhật thứ 11 của em, con mong em sẽ được hạnh phúc và mãn nguyện. Thời gian dành cho Dũng không còn nhiều nữa chú ạ”.

Và rồi, ước mơ cũng trở thành hiện thực. Ngày 21/11/2015 là một buổi sáng thật đặc biệt với Dũng khi từ rất sớm các bác sĩ của Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng, Hội từ thiện Vu lan cùng Hội phụ nữ, Đoàn thanh niên của Phòng CSGT (PC 67 công an TP Đà Nẵng) đã tích cực chuẩn bị biến ước mơ của chú "chiến sĩ nhỏ" thành hiện thực.

 

Cậu bé ung thư mơ làm cảnh sát giao thông đã qua đời

Cậu bé ung thư mơ làm cảnh sát giao thông đã qua đời

Cậu bé ung thư mơ làm cảnh sát giao thông đã qua đời

Ngày sinh nhật, Dũng được đặc cách trở thành một chiến sĩ nhỏ. (Ảnh: wechoiceawards2015)
Ngày sinh nhật, Dũng được đặc cách trở thành một chiến sĩ nhỏ. (Ảnh: wechoiceawards2015)

 

Khoảng 8g10, Dũng được mẹ đưa từ phòng bệnh xuống sân bệnh viện. Cũng tại đây, em được mọi người mặc cho bộ đồ màu vàng của CSGT. Nhìn nụ cười toe toét, gương mặt bầu bĩnh, mái đầu trọc nhẵn vì 4 đợt hóa trị của em, những người xung quanh không ai cầm được nước mắt. 

Như một CSGT tuần tra thực thụ, Dũng được các chiến sĩ hướng dẫn cầm gậy điều khiển giao thông hay lập biên bản xử phạt các bác sĩ đóng vai người đi xe máy không đội mũ bảo hiểm. 

Bẵng đi một năm, gương mặt tươi tắn, bầu bĩnh của em được thay bằng vẻ mệt mỏi vì kiệt sức. Cách đây 3 tuần, bất ngờ nhận tin em đã vào phòng hồi sức cách li do bị virus xâm nhập làm tổn thương phổi. Em đã bắt đầu mê man và được cho thở máy.

Nụ cười và niềm lạc quan của em khiến nhiều người không khỏi nể phục. (Ảnh: wechoiceawards2015)
Nụ cười và niềm lạc quan của em khiến nhiều người không khỏi nể phục. (Ảnh: wechoiceawards2015)

Và rồi, phép màu cũng đã không xảy đến, em đã trút hơi thở cuối cùng, mãi mãi ra đi vào trưa hôm nay, ngày 3/11. Tử thần đã cướp em đi vội quá, khi mà chỉ còn hơn nửa tháng nữa thôi, em sẽ được đón sinh nhật lần thứ 12 của mình.

11 tuổi, cái tuổi mà bao đứa đứa trẻ đồng trang lứa còn vô ưu vô lo, thì em đã sớm chịu cảnh mồ côi cha và mang trong người "căn bệnh vô phương cứu chữa". Khi mà cái chết luôn rình rập, cơn đau luôn hành hạ, thì từ em vẫn rực sáng một nghị lực sống lạc quan đến phi thường.

Yên nghỉ nhé cậu bé, mọi người sẽ luôn nhớ về em như một chiếnsĩ CSGT theo đúng cái tên của em: anh dũng, kiên cường, và nhớ cả câu nói hồn nhiên trong ngày em khoác lên mình cảnh phục: “Em vui mà sao ai cũng khóc?”...

Sưu tầm từ: Yan.vn

Bình luận