Cuộc tình dài lâu 9 10 năm trời, tưởng cứ thế đi cùng nhau tới cuối cuộc đời mà rằng lại nửa chừng buông lơi chẳng còn lời nào để nói với nhau.
Không biết sau này ra sao, có nhớ những cuộc chuyện trò thâu đêm suốt sáng, có nhớ những tin nhắn tay nắm chặt điện thoại mỉm cười đi vào trong giấc ngủ, có nhớ lần hẹn hò vội vàng tranh thủ từng giây từng phút muốn ở bên nhau ? Hay nhỉ, người tưởng thương mình tới tận tâm can, tưởng gần trong gang tấc mà quay lưng lại hoá thành người dưng, người tưởng sẽ luôn ở bên cạnh, ánh mắt luôn dõi theo mà bước đi không một lần quay đầu nhìn lại.
Khi một người không yêu một người nữa níu kéo là mệt mỏi, khóc lóc là dở hơi, nước mắt có rơi bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng giữ nổi trái tim người ở lại. Trong lòng vẫn cứ khờ dại chờ đợi ai đó quay đầu nhìn lại, chờ mãi đợi mãi ai cũng không quay lại chỉ có trái tim này là chết tâm, âm thầm mà chấp nhận sự thật tàn nhẫn ấy.
Cứ tưởng là cả cuộc đời, hoá ra là phút ham chơi của người !